NỖI ĐAU DA CAM
NỖI ĐAU DA CAM
Vũ Giang
Ôi nỗi đau còn mãi
năm mươi năm rồi
còn đọng lại nơi đây
Tội ác nay, vẫn chưa được phơi bầy
Công lí nay, chưa được toà bảo vệ
Nhớ khi xưa! đàn tầu bay Mĩ
Phun trắng trời, chất độc Da Cam
Cánh rừng già, bỗng chốc tiêu tan
Lá rụng hết, cây chết khô cháy trụi
Nước nhiễm độc, cỏ cây nhiễm độc
Biết bao người vô tội lầm than
Truyền đời sau, di chứng bởi Da Cam
Chúng ta đòi, phải phơi bày tội ác
Họ nói hay nhưng họ làm trái ngược
Nước họ giàu, dân chủ văn minh
Ứng xử với nhau, chưa thấu lí đạt tình
Sao vẫn nói, nhân quyền - dân chủ ?
Ta vẫn muốn, quên đi quá khứ
Để nhìn về rạng rỡ tương lai
Nhưng than ôi !
Những tấm thân
không nguyên vẹn hình hài
Những cặp mắt vô hồn....ngây dại....
Cái miệng em cười - mà lòng ta thắt lại
Ai oán một oan hồn
một nửa làm người
một nửa làm ma
Gặp cảnh này, ai cũng xót xa
Ai làm ra chất Da Cam tàn bạo
Ai lệnh mang rải xuống đất này ?
Trách nhiệm bây giờ, phải thuộc về ai?
Sao vô cảm ? không có lời Sám Hối ?
Ôi thương đau, biết bao người vô tội
Bởi bàn tay, của quân đội ngoại bang
Biết bao giờ mới rửa sạch nỗi Da Cam….?